trở lại Huế thương bài thơ khắc trong chiếc nón em cầm trên tay ra đứng bờ sông. Sông hương nước chảy thuyền trôi hững hờ em trao nón đợi và em hẹn hò, trở lại Huế yêu lần theo ân tình câu hát, tìm người con gái áo tím mộng mơ, sông Hương tấp nập tìm răng được chừ, không nuôi kỉ niệm vòng tay học trò. Tôi nhớ khúc ca hớ hờ tôi nhớ khúc ca mỗi lần đên Huế nam ai nam bằng mà sao thương thế láng trong vui buồn mộng mơ em hát nghe thương thương hờ Huế ơi. Tôi nhớ đến em hớ hờ tôi nhớ đến em chiều hè vương nắng rơi rơi sân trường phượng hồng mơ ước dáng em đi về hòa tan trong Huế. Nghe tôi đi hờ tìm em, trở lại Huế thương bài thơ khắc trong chiếc nón tôi thả xuống dong sông Hương, tìm em giữa Huế mộng Huế mơ.
trở lại Huế thương bài thơ khắc trong chiếc nón em cầm trên tay ra đứng bờ sông. Sông hương nước chảy thuyền trôi hững hờ em trao nón đợi và em hẹn hò, trở lại Huế yêu lần theo ân tình câu hát, tìm người con gái áo tím mộng mơ, sông Hương tấp nập tìm răng được chừ, không nuôi kỉ niệm vòng tay học trò. Tôi nhớ khúc ca hớ hờ tôi nhớ khúc ca mỗi lần đên Huế nam ai nam bằng mà sao thương thế láng trong vui buồn mộng mơ em hát nghe thương thương hờ Huế ơi. Tôi nhớ đến em hớ hờ tôi nhớ đến em chiều hè vương nắng rơi rơi sân trường phượng hồng mơ ước dáng em đi về hòa tan trong Huế. Nghe tôi đi hờ tìm em, trở lại Huế thương bài thơ khắc trong chiếc nón tôi thả xuống dong sông Hương, tìm em giữa Huế mộng Huế mơ.
Vườn hoang trút lá khoảng sân đầy
Bước chân ai vội con đường vắng
Bỏ lại khung trời thưa bóng mây
Tháng Tám về rồi trong tiếng mưa
Nghe hồn ngơ ngác buổi chiều xưa
Dòng sông ai thả con thuyền giấy
Chim chuyền ríu rít giữa hàng me
Mảnh trăng đầu tháng treo lơ lửng
Nhuộm khoảng sân vàng, soi bóng tre.
Tháng Tám về rồi trên nhánh cây
Sân trường vang vọng, giờ quay gót
Trời xanh man mát thoảng mùi kem
Tùng tùng trống ếch con đường mòn
Khoảng vườn chim hót ca véo von
Tháng tám về rồi anh vẫn còn...
Chân ai bước vội con đường vắng
Tháng tám về rồi anh còn nhớ mùa thu?
Em gói lại vầng trăng, để trăng thôi không còn sáng nữa
Con phố hiền hòa, con phố lưa thưa.
Tháng tám về rồi mang theo những cơn mưa
Chiếc ô nhỏ không che kín gương mặt người đàn bà đang khóc
Chiếc đồng hồ trên tay nhích từng giây khó nhọc
Em biết tựa vào đâu để nỗi nhớ thôi dâng tràn?
Tháng tám đi rồi mùa thu đã qua ngang
Chú chuồn chuồn nhỏ mỏi cánh nương mình vào cành lá
Tuổi thanh xuân cũng ra đi vội vã
Em biết trốn vào đâu để giã biệt âu sầu.
Tháng tám đi rồi, anh đang ở đâu?
Có còn nhớ không lời bài thơ: Mùa thu trở lại
Ngồi ôm đàn hát những giọt nắng lang thang.
Dù có những câu chuyện tình lãng mạn hay khung cảnh nên thơ thì mùa thu vẫn vương vấn một chút buồn quẩn quanh. Nỗi buồn đấy cũng thật ngộ, nó chầm chậm mà ăn sâu vào tâm hồn, làm chúng ta cứ mãi trăn trở. Như để nói thay lòng đọc giả, những bài thơ buồn tháng 8 sẽ đưa chúng ta tìm lại những nốt trầm trong cảm xúc.
Trăng tháng Tám nhạt nhòe sau mắt ướt.
Người cúi mặt… người môi mím chặt.
Sóng đáy sông quăng quật trong lòng.
Tháng Tám thở dài não ruột bến sông.
Gom xác lá chôn mối tình tội nghiệt.
Nắng đặc quánh vướng chân chiều ly biệt.
Bến sông buồn… mắt đỏ… buồn thêm…
Thu dát vàng lộng lẫy áo cô dâu.
Tiếng thuyền máy đưa hồn vào cổ tích.
Bước chân đi ai biết miền tối sáng.
Nhoẻn miệng cười che đậy trái tim đau.
Tháng Tám buồn hơn tháng Bảy mưa ngâu.
Thương Chức Nữ chim bắt cầu Ô Thước.
Bên kia sông Ngưu Lang đứng đợi.
Tháng Tám buồn… Tháng Tám lang thang.
Thương một kẻ si tình trăng tháng Tám.
Mây vần vũ che vầng trăng u ám.
Kẻ si tình nốc rượu ngắm trăng suông.
Tháng Tám sang rồi đấy biết không
Trời mang nắng nhạt cúc thơm nồng
Tháng Tám sang cùng với tiếng mưa
Nghĩa ái không thành kẻ mãi xa.
Tháng tám về rồi em có hay
Hôm qua rả rích lạnh mưa bay
Chiếc lá đầu tiên rơi xuống đất
Vàng úa sân sau sáng hôm nay
Chim giấu lời ca sau nhành lá
Em giấu yêu thương ở đâu rày?
Tháng tám nay về trên xóm ta
Lững lờ mây nước, bước người qua
Ngọn cỏ ưu tư không nhúc nhích
Cây cúc vườn anh chẳng ra hoa
Cau trái mùa chăng mà chẳng trái
Thông bạc trên đồi, tiếng đa đa
Tháng tám nay về trên lũy tre
Kẽo cà kẽo kẹt, có ai nghe?
Thu về trên mái nhà tranh cũ
Về trên ruộng lúa nở câu thề.
Tháng tám nay về em biết không?
Nước êm đềm quá em chẳng thấy
Mùa thu rệu rã bởi thương mong.
Anh đứng trông chờ thu đến mau
Để anh quên sớm mối duyên đầu.
Không biết tự bao giờ mùa thu lại trở thành điểm hẹn của những tình yêu còn dang dở. Đặc biệt, vào những tháng độ thu vừa “chín mùi” như tháng 8 lại có càng nhiều những gửi gắm trăm năm.
Đóa phượng vĩ nghiêng màu đỏ thắm, lòng thi nhân thâm thẩm muộn phiền. Sợ không kịp nói lời yêu thương, sợ không chờ được khoảnh khắc giao mùa đẹp đẽ. Phải chăng vì vậy mà họ lại lựa chọn tháng 8 để viết nên những “bản tình ca” da diết. Chúng ta hãy cùng điểm qua những bài thơ tình yêu tháng 8 nhé!
Hạ tàn rồi nắng ngã sắc hanh hao
Chùm phượng vĩ thầm thì câu ly biệt
Tiếng ve sầu đâu còn ngân da diết
Phút giao mùa với tha thiết, bâng quơ
Heo mây về lùa trăn trở vào thơ
Lời yêu thương mãi chực chờ ngẫm nghĩ
Nên tỏ bày hay thầm thì chôn kĩ
Dạ rối bời bao suy nghĩ miên man
Lá thay màu, thơ bỗng hóa dở dang
Câu với vần cứ lang thang mải miết
Để lời yêu dần trôi xa biền biệt
Lòng chạnh buồn khôn xiết những riêng man
Hoa sữa nồng thoang thoảng giấc mơ hoang
Gói tâm tư trái ngang vào ảo mộng
Gửi lời yêu vào chiều thu gió lộng
Thả nỗi buồn vào khoảng trống mênh mông...
Thu lại về giữa hoang hoải hư không
Heo may biêng biếc tím chân thu
Nghiêng nghiêng vành nón tóc buông hờ
Tháng tám mây già cõng nhớ thương
Lạnh lẽo đìu hiu góc phố phường
Chiều nay biêng biếc tím vương trời
Nhặt nắng ngồi nghe chuyện một người.
Viết thơ tình vào thu tháng tám
Nghe buồn vời vợi giữa đêm thu sầu
Những lời thơ tha thiết mông lung
Bài thơ viết vội nghìn trùng tới anh
Mùa thu năm đó khắc tên chúng mình
Xưa chúng mình như hình với bóng
Mình ta đếm bước đường về quá xa
Bài thơ tháng tám chờ mong ai về.
Chào tháng tám bầu trời trong xanh
Như đôi mắt em sinh vào tháng tám
Những cô gái hồn nhiên, dịu dàng như câu hát
Khúc giao mùa tháng tám mến yêu ơi.
Tháng tám như em duyên dáng nụ cười
Hiền dịu quá, nồng nàn như hơi thở
Cũng giống mùa thu, em hay buồn vô cớ
Như lá vàng ngơ ngác giữa heo may.
Yêu tha thiết, chẳng bao giờ dám nói
Như hoa sữa nở trắng chiều vời vợi
Nhưng chỉ thơm nồng khi mỗi tối anh qua.
Tháng tám em mơ dưới ánh trăng ngà
Như hoa thắm, lần đầu giơ tay hái
Mong hạnh phúc về ru khúc hát tình yêu.
Tháng tám như em xinh xắn, yêu kiều
Như hoa nở trong nắng chiều lấp lánh
Mùa chín đỏ, khắp mọi miền chim đến
Rối rít gọi bầy, rối rít gọi thu ơi.
Tháng tám như em quyến rũ lòng người
Những cảm xúc bình yên và sâu lắng
Trong buổi sớm mùa thu vừa hửng nắng
Tháng tám bồi hồi… tháng tám gọi tên em…
Tháng Tám thu về nắng nhạt phai
Đường xưa quyến luyến giấc mơ dài
Lắng đọng tâm tư những tháng ngày
Phảng phất hương thơm gió mới lùa
Trinh nguyên thiếu nữ tóc mây đưa
Tháng Tám thu sang rụng lá vàng
Hẹn ước trao duyên dệt mộng đầy
Thu nay vẫn lẻ bóng trang đài...
Héo hắt cung trầm nhịp điệu rơi
Tình thu thổn thức trong hoài vọng
Quạnh quẽ đìu hiu thu lá bay...
Cảm ơn em mảnh tình đêm tháng tám
Sài Gòn yêu ngày ấy chợt nắng mưa
Cho thu mãi đong đưa sầu muôn thuở
Đêm lặng lẽ giọt tình sa vụn vỡ
Sương mây mờ loang lở bóng tình nhân
Nhịp yêu thương đọng lắng nỗi bâng khuâng
Niềm nhung nhớ mấy tầng cao chất vội
Trời tháng tám mưa tình thu biến đổi
Em Sài Gòn vời vợi nỗi nhớ thương
Anh xa xôi mờ mịt bước tha hương
Tình trôi lạc bốn phương trời xa thẳm
Đêm lạnh lẽo vòng tay tìm hương ấm
Nắng tâm tình em góp gởi trao anh
Sưởi lòng đơn lạnh vắng đã bao năm
Cảm ơn em mảnh tình đêm tháng tám.
Tháng 8 là thời điểm vàng để mùa thu phô bày vẻ đẹp và nét đặc trưng nhất. Không có cái nóng bức còn vương vấn của mùa hạ, không hối hả bởi cơn gió lạnh mùa đông. Mùa thu biết đem những ưu điểm của mình khắc sâu vào tâm trí của con người.
Những làn mưa nhè nhẹ tưới mát, những ngọn gió se se xào xạc, cánh lá vàng khe khẽ rụng rơi, tất cả hòa quyện với nhau êm đềm như một danh tác. Để rồi cuối cùng, người thi nhân không kìm được lòng mình mà viết nên những áng thơ. Những bài thơ tháng 8 mùa thu mang đến cho đọc giả không chỉ là khung cảnh thiên nhiên thơ mộng mà còn là thế giới tâm hồn trong trẻo ngân nga.
Tháng tám triều dâng nước vỡ bờ
Lữ khách sang sông vẫn đứng chờ
Mặc cho ngày tháng lửa hương già
Tháng tám thu sang thấm nỗi buồn
Lòng người rách nát lá sầu tuôn
Vầng trăng lạnh lẽo như băng giá
Tháng tám cô đơn trĩu nặng hồn!